Tháng tám rồi, tháng tám chớm vào thu
Anh lại trở về góc xưa trồng thêm một nhành cây phế tích
Bao mùa đi qua là bấy nhiêu mùa tĩnh mịch
Anh vẫn lặng thầm chôn nỗi nhớ trong tim
Liệu có ai sống mà không có một đức tin
Nên anh cũng tin rằng dẫu muôn vàn gian khó
Vạn đường anh đi tìm dấu chân hội ngộ
Thế thái nhân tình gian khổ xuống sông trôi
Lỡ ai đi ngang lạc lối bên triền đồi
Nghe gió gọi làn tóc mai tím biếc
Cho anh gửi nhành hoa mua về phương trời cách biệt
Nơi phố đông người có ai nhớ một cái tên
Tháng tám chôn sâu, anh vẽ lại nụ cười hiền!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét