Đi qua bão giông làm em sợ một nỗi sợ mơ hồ
Chỉ dám quẩn quanh với riêng mình trên ốc đảo
Tứ phía trập trùng sóng dập dềnh nơi cao ngạo
Làm anh thương em… một cô gái nặng tình
*
Bước ra đây đừng đứng đó lặng thinh
Hay đừng dấu điên dại sau nét cười ưu tư mệt mỏi
Hãy mở lòng ra cho khát khao thêm một lần được nói
Cát bụi có vô tình nên ta gõ phím mà đau
*
Nhưng em ơi... anh vẫn ở phía sau
Em đừng lãng quên và hãy đợi nếu như cần phải thế
Núm níu thanh xuân… anh biết mình không thể
Ai đánh cắp của em rồi … anh trả lại sao đây...
Thiên Di 78
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét